Website chính thức: https://guitarrasramirez.com/en/
MỤC LỤC
LỊCH SỬ HÌNH THÀNH VÀ PHÁT TRIỂN
José Ramírez I bắt đầu được đào tạo tại xưởng của Francisco González vào năm 1870. Ông sớm hành nghề độc lập và vào năm 1882, ông mở xưởng của mình. Đầu tiên là ở Rastro và sau đó là số 2 Concepción Jerónima Street. Ngay từ thời điểm đó, một truyền thống đã bắt đầu được truyền từ cha mẹ cho con cái cho đến khi đến thế hệ thứ 4 và thứ 5 hiện nay. Hiện tại, Cristina và José Enrique Ramírez, đang điều hành công ty dưới sự giám sát của Amalia Ramírez.
Từng bước một, xưởng của José Ramírez đã trở thành mấu chốt quan trọng trong Madrid School of Guitar Making (Trường chế tạo đàn guitar Madrid), nhờ những cải tiến mà họ áp dụng cho nhạc cụ và việc đào tạo các chuyên gia làm việc trong xưởng của ông, những người thợ sau này có thể hành nghề độc lập.
Ngày nay, José Ramirez được coi là một trong những nhà sản xuất guitar Tây Ban Nha quan trọng nhất trên thế giới và là công ty lâu đời nhất trong đường dây trực tiếp (từ cha sang con), bằng chứng là tấm bảng “Comercios Centenarios” mà Hội đồng thành phố Madrid đặt tại cổng vào. Quỹ đạo trăm năm này chứng thực danh hiệu chuyên gia về guitar Tây Ban Nha (flamenco và cổ điển) của José Ramirez với sự ủng hộ của các nghệ sĩ guitar.
Triết lý hoạt động của José Ramirez dựa trên năm từ, tạo thành năm trong số các trụ cột cơ bản của thường hiệu và đại diện cho năm thế hệ nhà sản xuất guitar: Truyền thống, Kinh nghiệm, Chất lượng, Đổi mới và Chuyên nghiệp.
JOSÉ RAMIREZ I (1858 – 1923)
José Ramírez de Galarreta Planet, sinh ra ở Madrid năm 1858. Năm 12 tuổi, ông bắt đầu làm việc như một người học việc trong xưởng của Francisco González, người sau này trở thành thợ cả của xưởng. Cửa hàng Gonzales nằm trên Phố Carrera de San Jerónimo ở Madrid.
Năm 1890, Jose I tự thành lập xưởng đàn tại số 2 Concepción Jerónima, nơi con cháu của ông tiếp tục chế tạo guitar cho đến năm 1995. Sau đó, cửa hàng được chuyển đến số 8 La Paz, rất gần cửa hàng cũ.
Mặc dù Francisco González có José Ramírez là học trò duy nhất của mình; José là thầy của em trai mình, Manuel Ramírez, cũng như con trai của ông, José Ramírez II.
Ông cũng dạy nghề cho Enrique García, người sau này mở xưởng đàn ở Barcelona, nơi anh dạy Francisco Simplicio và Julián Gómez Ramírez. Ông cũng truyền đạt cho Antonio Viudes, Rafael Casana, cũng như Alfonso Benito và Antonio Gómez. Do đó, Vương triều Ramirez bắt đầu trong xưởng của José Ramírez.
José Ramírez được công nhận là một nghệ nhân chế tác guitar bậc thầy xuất sắc. Các nghệ sĩ guitar Flamenco thường xuyên tiếp cận ông để tìm giải pháp cho việc cải thiện chất lượng âm thanh tốt hơn, dẫn đến việc José tạo ra “guitar tablao”.
Mặc dù đồng ý với thiết kế của Torres, nhưng ông đã chế tạo một mẫu flamenco lớn hơn hầu hết các cây guitar cổ điển thời đó. Cây guitar tablao đã mang lại cho ông nhiều thành công và làm tăng thêm danh tiếng của ông với tư cách là một Master Luthier (nhà làm đàn bậc thầy).
Một vài hình ảnh của cây guitar tablao của José Ramírez I
MANUEL RAMÍREZ (1864 – 1916)
Manuel Ramírez de Galarreta y Planet sinh ra ở Alhama de Aragon vào năm 1864. Mặc dù nơi ở thường xuyên của gia đình là Madrid, nhưng nghề nghiệp của người cha đã buộc họ phải cư trú một thời gian tại thị trấn này. Manuel đã học nghề sản xuất guitar từ người anh cả của mình, José I.
Năm 27 tuổi, năm 1891, ông quyết định tự lập nghiệp. Lúc đầu, ý tưởng của anh ấy là chuyển đến Paris, và khi anh ấy truyền đạt ý tưởng của mình cho José, anh ấy đã giúp anh ấy thực hiện dự án của mình.
Tuy nhiên, vì lý do không rõ, Manuel đã thay đổi kế hoạch của mình, và cuối cùng anh ta đã tự lập được ở số 24 phố Cava Baja của Madrid, điều này gây ra sự thù hận giữa hai anh em. Sự rạn nứt giữa họ, đáng buồn thay, không bao giờ được giải quyết. Sau một thời gian ở Phố Cava Baja, Manuel chuyển cửa hàng của mình đến số 5 quảng trường Santa Ana, và sau đó đến số 10 Phố Arlabán, nơi anh ta sống ở đó đến cuối đời.
Trong một thời gian ngắn, Manuel đã tạo được uy tín lớn, không chỉ làm guitar mà còn cả đàn viôlông, và ông được mệnh danh là “Thợ làm đàn của Nhạc viện Hoàng gia Madrid”. Ngoài ra, anh ấy tiếp tục trường học do anh trai mình sáng lập, và những người thợ chế tạo đàn guitar mà anh ấy dìu dắt được công nhận là một trong những người giỏi nhất.
Những học sinh này là Santos Hernández, Domingo Esteso và Modesto Borreguero.
Với tất cả những thành công thu được từ cây đàn guitar tablao do anh trai José của mình thiết kế, việc Manuel tiếp tục chế tác guitar là điều hiển nhiên, nhưng từng chút một, anh bắt đầu phát triển và hoàn thiện nó, đỉnh cao là một nhạc cụ mà ngày nay vẫn là “kiểu mẫu” đối với loại đàn này. Vào khoảng năm 1912, một thanh niên đã tự giới thiệu mình trong xưởng ở Phố Arlabán với mục đích thuê một cây đàn guitar cho buổi hòa nhạc mà anh ta sắp biểu diễn. Quần áo và ngoại hình chung của Andrés Segovia khá kỳ lạ, cùng sự kỳ lạ của lời thỉnh cầu, cũng như thái độ của vị khách, khiến Manuel chơi vơi trong tình huống đưa cho anh ta một cây đàn guitar nhưng không coi trọng anh ta lắm.
Tuy nhiên, sau khi nghe người thanh niên chơi đàn, Manuel đã vô cùng ngạc nhiên và quyết định tặng anh cây đàn. Người chơi guitar phi thường đó đã chơi trong các quán rượu để đổi lấy một ly cà phê là Andrés Segovia. Cây đàn mà Manuel tặng anh hiện được trưng bày trong Bảo tàng Metropolitan của New York.
JOSÉ RAMÍREZ II (1885-1957)
José Simón Ramírez de Galarreta y Pernias sinh năm 1885. Ông lớn lên trong cửa hàng của cha mình, nơi ông không chỉ học nghề từ cha mình mà còn từ những tiền bối như chú Manuel, Enrique García và Julián Gómez. Ngoài việc là một người làm đàn guitar, ông còn là một nghệ sĩ guitar, và năm 20 tuổi, ông được thuê đi lưu diễn hai năm ở Nam Mỹ.
Ông cảm thấy rất khó khăn để thuyết phục cha mình chấp nhận hợp đồng, nhưng cuối cùng ông cũng thuyết phục được rằng hai năm không phải là một thời gian dài như vậy. Tuy nhiên, chuyến lưu diễn đã bị kéo dài, và hai năm đã biến thành gần 20 năm, khi nhóm nhạc mà ông đi cùng đã bị giải thể. José tiếp tục ở Buenos Aires, nơi anh gặp cô gái mà sau này sẽ trở thành vợ anh, và người đã cùng gia đình đi từ Tây Ban Nha đến Argentina. José và vợ có hai con, José và Alfredo.
Năm 1923, ông nhận được tin cha qua đời và trở về Madrid cùng gia đình. Hai năm sau, ông phụ trách xưởng Ramirez trên Concepcion Jerónima. Ông sống ở tầng một của cửa hàng và được hỗ trợ bởi Jesus Martínez, Alfonso Benito và Antonio Gómez, với tư cách là người đi trước và Marcelo Barbero, lúc đó vẫn còn đang học việc. Manuel Rodríguez có biệt danh là “Marequi” đã được đánh bóng tên tuổi nhưng không phải với tư cách là người làm đàn guitar. Con trai của ông, Manuel Rodríguez, sau này trở thành người học việc chế tạo đàn guitar. José Ramírez II là một nghệ sĩ thành công và vào năm 1923, ông tham gia Triển lãm Ibero-American ở Seville, nơi ông được trao Huy chương Vàng. Năm 1936, do cuộc nội chiến Tây Ban Nha gặp nhiều rắc rối, ông gặp khó khăn lớn trong việc kiếm gỗ và vật liệu để chế tạo đàn guitar. Tình trạng này kéo dài gây cản trở không nhỏ đến công việc của ông. Những thiếu hụt này thường là chủ đề thảo luận với con trai ông, José III, khi cậu trở thành một người lành nghề và bắt đầu làm đàn bằng các kinh nghiệm của riêng mình.
JOSÉ RAMÍREZ III (1922-1995)
José Ramírez Martínez sinh vào tháng 5 năm 1922. Ông gia nhập xưởng gia đình vào năm 1940, ở tuổi 18. Ông đã hoàn thành thời gian học việc mà không có một đặc quyền nào, rất nhanh sau đó, ông được nhận vào xưởng làm thợ chính thức và ông nhanh chống thử nghiệm, phát triển cây đàn guitar như một nhạc cụ hòa nhạc.
Do thiếu hụt nguồn nguyên liệu, và thực tế các cuộc khảo cứu của ông không mang lại nhiều lợi nhuận, ông và bốcủa ông thường xuyên tranh cãi về việc người bố bán các thí nghiệm của ông mà không theo dõi công việc của ông. Năm 1954, anh trai Alfredo của ông qua đời. Ông đã phụ trách công việc hành chính và là người hỗ trợ tốt nhất của Jose, vì ông tin rằng các thí nghiệm của Jose sẽ giúp đạt được mục tiêu của họ.
Ba năm sau, bố của ông qua đời và José tiếp quản công việc kinh doanh với sự giúp đỡ của vợ mình, bà Angelita. Ông đã phải từ bỏ băng ghế của mình trong xưởng và dành toàn bộ thời gian để quản lý và giám sát những người thợ của mình. Ông ấy sẽ thực hiện các thiết kế của mình trên giấy và chỉ định những người thợ của mình thực hiện các thí nghiệm mà anh ta nghĩ ra. Nhiều cuộc điều tra của ông mang lại kết quả thú vị; như việc phát hiện ra cây tuyết tùng đỏ (cedar) vào năm 1965. Khám phá này thực tế sau đó đã được tất cả các nhà sản xuất guitar trên thế giới áp dụng, mặc dù lúc đầu nó đã được đánh giá rất cao vì tính chất sáng tạo.
Ông cũng đã thử các loại vecni khác nhau, và vì những cây đàn của ông được sơn phủ bằng cồn pha như đồ nội thất, ông cảm thấy chúng cần một loại sơn bóng phong phú nhất quán hơn để không chỉ bảo vệ gỗ mà còn tạo ra âm thanh tốt hơn. Cuối cùng, ông thuyết phục được chủ một phòng thí nghiệm, người thông cảm với sự theo đuổi không ngừng nghỉ của ông, trộn một loại sơn bóng công phu từ urê để tạo ra một kết quả xuất sắc.
Hãng đàn Ramírez đã sử dụng vecni gốc urê này trong nhiều năm nhưng đáng tiếc là cách đây vài năm, phòng thí nghiệm đã thay đổi công thức làm ảnh hưởng đến chất lượng và họ phải ngừng sử dụng. José Ramírez III đã thực hiện một số thử nghiệm với độ dài đàn, đạt đến một quy mô cụ thể mang lại kết quả tốt nhất cho âm thanh và hình thể mà không quá dài. Chiều dài (scale) 664 mm này là loại đang được sử dụng ngày nay, nhưng cũng có nhu cầu về thang âm ngắn hơn, điều này đã thuyết phục ông thiết kế một cây đàn guitar với chiều dài 650mm. Điều này xảy ra vào năm 1986, và vì lý do đó, mô hình được đặt tên là C86, đề cập đến năm tạo ra nó. Sau đó, con trai của ông, José Enrique, đã sửa đổi thiết kế, giữ nguyên tỷ lệ 650mm nhưng thay đổi tên của mẫu.
Năm 1983, José thiết kế cây đàn guitar “Camara”, với ý định loại bỏ những “nốt sói” (wolf notes). Điều này đã mang lại một số kết quả tích cực, ví dụ, độ trong sạch của âm thanh trở nên tuyệt vời cho các bản ghi âm trong phòng thu. Mẫu Camara này được thêm vào bên trong gỗ Jacaranda hoặc Caviuna nằm giữa hai mặt. Bên cạnh đó, nó có kết cấu hai mặt trên (mặt top) bằng gỗ bách (cypress) ở bên trong. Sau đó, thêm vào một nửa mặt bên trong là gỗ sycamore, được sử dụng và duy trì về sau. Thiết kế này vẫn được sử dụng đến năm 1991. Hai mặt của gỗ cypress được dán vào gỗ rosewode. Bởi vì acaranda, Caviuna và Cypress đều là gỗ nguyên tấm, vì vậy nhiều quan điểm cho rằng đây là kết cấu ván ép thì không chính xác. Đó là một trong những thử nghiệm âm học của José Ramírez III và vì kết quả tuyệt vời của nó, thương hiệu Ramirez vẫn sử dụng thiết kế này cho đến ngày nay trong các cây đàn guitar truyền thống. Trên thực tế, một số nhà sản xuất guitar khác cũng đang sử dụng kỹ thuật này. Một trong những thiết kế của José, đáng được ghi nhận, là cây đàn 10 dây.
Kết cấu đặc biệt của đàn guitar Camara
José cũng bắt đầu bằng cách thực hiện một số thử nghiệm dựa trên “viola d’amore”, nhưng không thu được kết quả khả quan. Điều này đã thúc đẩy ông tham khảo ý kiến của Narciso Yepes, người đã có công lao rất lớn trong việc phát triển nhạc cụ guitar.
Sau đó, ông đã thiết kế cây đàn tám dây cho José Tomás. Trong khi đó, cộng tác viên chính của José là Andrés Segovia. Kể từ khi họ gặp nhau vào năm 1952, Segovia là người chỉ đường cho ông bằng những lời phê bình khôn ngoan. Những yêu cầu của Segovia và sự chấp thuận hiếm hoi của danh cầm đã ngự trị tối cao trong tâm trí của Jose, vì Maestro Segovia cực kỳ khắt khe trong việc lựa chọn nhạc cụ của riêng mình. Điều này tạo ra một niềm cảm hứng lớn cho Jose khi biết rằng Segovia luôn quan tâm đến những cây đàn của ông. Năm 1960, ông chế tạo một cây đàn guitar, trong đó ông đã tổng hợp tất cả các thử nghiệm trước đó, điều này đã mang lại cho ông kết quả tốt. Ông đã thêm những ý tưởng mới như độ dày của gỗ, và sự bất đối xứng trong cấu trúc bên trong cũng như sự bố trí linh động kết cấu nan bên trong. Khi Segovia chơi thử cây đàn đó, ông nói rằng muốn giữ nó trong một mùa diễn, vì vậy ông đã mang nó theo một thời gian và đi du lịch cùng nó, trong chuyến lưu diễn Australia Tour năm 1961. Đây là bài đầu tiên trong danh sách dài guitar do José Ramírez III chế tạo để Maestro biểu diễn trong các buổi hòa nhạc của ông.
Khi kỹ thuật làm đàn của ông được cải thiện, ông tiếp tục các thử nghiệm khác. Những ngày đó trùng hợp với sự bắt đầu của quá trình mở rộng thương hiệu, và điều này đã giúp đẩy guitar trở nên phổ biến trên toàn thế giới. José chuyển xưởng đến Phố General Margallo, đồng thời duy trì cửa hàng nhỏ tại Concepción Jerónima 2.
Trong xưởng mới, ông đã hợp tác với một số nhà sản xuất guitar để có thể đáp ứng nhu cầu ngày càng tăng về nhạc cụ hiệu Ramírez. Sau đó, đến những năm 1970-1971, ông chuyển xưởng đến một tòa nhà lớn hơn, thu nhận nhiều người thợ lành nghề hơn nữa, vì danh sách chờ đợi những cây đàn của ông đã tăng lên hai năm. Tuy nhiên, xưởng không bao giờ trở thành nhà máy. Có những người phụ trách những công việc thô, trong khi các nghệ nhân làm công việc tinh tế. Cuối cùng, ông đã có một số lượng lớn người trong hành trình chế tạo từng cây đàn, từ đầu đến cuối, theo phương pháp truyền thống. Không bao giờ có bất kỳ “sản xuất hàng loạt” nào. Tuy nhiên, một số người học việc đã được đào tạo và giúp đỡ những người hành trình trong nhiệm vụ của họ. Người học việc sẽ nới lỏng các ốc vít; cởi bỏ các đai nẹp và cácthực hiện những công việc phụ khác để những người thợ chính dành nhiều thời gian tập trung vào công việc chế tác tỉ mỉ của họ. Cũng trong năm 1971, cửa hàng ở Concepción Jerónima Nº2 được chuyển đến một cửa hàng lớn hơn, đối diện ngay với cửa hàng cũ ở số 5, trên cùng một con phố. José Ramírez III được trao tặng nhiều giải thưởng, trong số những giải thưởng nổi bật nhất, là huy chương vàng của Hiệp hội Guitar ở Chicago năm 1962, giải thưởng huy chương Đồng do Phòng Thương mại và Công nghiệp của Madrid chính thức trao tặng, và Huy chương vàng cho Nghệ nhân danh dự của Union Work of Craft, ở Madrid, năm 1972. Ông cũng nhận được Đối tác danh dự của Trung tâm Culturale de la Chitarra ở Rome vào năm 1968, và Đối tác danh dự về âm nhạc tại Compostela năm 1983. Ông cũng nhận được DIAPASON D’Or từ Bộ của Giáo dục và Văn hóa Pháp năm 1987.
Trong số tất cả các giải thưởng danh giá, ông yêu quý nhất, một lá thư của Andrés Segovia dành tặng cho công việc của ông.
JOSÉ RAMÍREZ IV (1953-2000)
José Enrique Ramírez García sinh ra ở Madrid vào tháng 5 năm 1953. Ông bắt đầu làm việc với tư cách là người học việc vào năm 1971 và đạt được vị trí thợ chính thức vào năm 1977. Năm 1988, ông quyết định điều hành công việc kinh doanh của gia đình cùng với em gái Amalia. Ý tưởng của ông là xác định lại các mô hình đã được xây dựng khi đó. Vào giữa những năm 80, người ta đã phát hiện ra sự thay đổi trong gu âm thanh của một số nghệ sĩ guitar.
Năm 1979, ông được Andrés Segovia công nhận, Maestro Segovia đã chọn cây đàn của ông, từ một số cây đàn guitar mà xưởng đã chọn trước đó và đã gửi cho Segovia. Cây đàn do José Enrique chế tạo đã được chọn. Đây là một bất ngờ lớn và đặc biệt là một sự hài lòng lớn của Sagovia đối với ông. Niềm vui của José Enrique lớn đến nỗi ông ấy đã viết một lời tri ân tuyệt vời với chữ ký được dán bên cạnh nhãn hiệu. Maestro Segovia đã sử dụng cây đàn này cho đến ngày cuối đời của mình, và theo những bức thư mà Segovia viết cho José Enrique, ông đã sử dụng nó một cách rất hài lòng.
Năm 1991, ông bắt đầu chế tạo một cây đàn guitar với tất cả âm thanh đặc trưng của những năm 60, mà ông đặt tên là Traditional, và một cây đàn khác, không liên quan gì đến cây đàn trước đó, một cây đàn thể hiện âm thanh sạch sẽ, rõ ràng và phóng âm trực tiếp, cây đàn được xem như giải pháp cho những khuynh hướng mới. Cây đàn này, sau nhiều lần thử nghiệm, đã hoàn chỉnh vào năm 1992, và ông đặt tên cho nó là Special.
Ngày nay, có hai dây chuyền được chế tạo trong xưởng của Ramirez. Về cơ bản, José Ramírez IV đã đồng nhất hóa và thực hiện cải tiến sản phẩm của cha mình, mặc dù ông cũng đưa ra những đổi mới của riêng mình. Bên cạnh việc xác định hai dòng guitar cổ điển chuyên nghiệp, ông đã phát triển các công nghệ kỹ thuật làm đàn để guitar trở thành những nhạc cụ thoải mái và dễ chơi nhất, đồng thời cũng ổn định hơn trong việc lắp ráp đàn, do đó tránh được trong một số trường hợp và giảm thiểu các biến dạng do chuyển động của gỗ.
Một mảng quan trọng khác là việc sản xuất đàn guitar cho người đang học. Điều này chưa bao giờ được José Ramírez III quan tâm, ông ấy chỉ tập trung vào sản xuất đàn guitar chuyên nghiệp. Trên thực tế, vào thời José Ramírez I, những cây đàn guitar dành riêng cho người mới bắt đầu, sinh viên và những người có thu nhập thấp đã được bán trong xưởng thay cho những cây đàn được làm thủ công, vốn dĩ đắt hơn và đắt hơn nhiều, có chất lượng rất cao. Công việc này vẫn được duy trì cho đến ngày nay.
José Ramírez I, người đã nói không với những cây đàn guitar “sản xuất hàng loạt”, cũng nhận thấy sự cần thiết của việc bán chúng trong công việc kinh doanh của mình. Lúc đầu, ông không dán nhãn cho chúng, nhưng theo thời gian, anh ấy nhận ra rằng đây là một sai lầm vì mọi người sẽ đến cửa hàng của ông phàn nàn và ông cũng không thể chứng minh cây đàn thực sự được làm trong xưởng của mình. Vì vậy, cuối cùng, ông đặt hàng một số nhãn đặc biệt, khác với nhãn của các mẫu đàn chuyên nghiệp để giải quyết vấn đề.
José Ramírez II tiếp tục bán những cây đàn guitar sản xuất hàng loạt dành cho người đang học, và hơn thế nữa, ông còn thiết kế một số mẫu đàn dành cho sinh viên và đặt hàng chúng từ nhà sản xuất tốt nhất ở Valencia. Một trong những mô hình đó vẫn còn trong xưởng cho đến giữa những năm 1970. Sau đó, và trong nhiều năm kể từ đó, các mẫu đàn guitar dành cho học sinh đã được bán, không phải do Ramírez thiết kế. Chúng được chọn trong số loạt đàn sản xuất bình thường của các nhà máy được chọn, dựa trên chất lượng chấp nhận được. José Ramírez III, giống như ông của mình, ông đã nói không với những cây đàn guitar của sinh viên, đó là lý do tại sao ông không quan tâm đến sự biến mất của những cây đàn do cha mình thiết kế. Tuy nhiên, José Ramírez IV không nghĩ theo cách này.
Ông rất ý thức về tầm quan trọng của những cây đàn guitar đối với người mới bắt đầu. Ông cung cấp cây đàn guitar cho học sinh được đảm bảo chất lượng được hỗ trợ bởi tên Ramírez. Lập luận của ông là một người mới bắt đầu chắc chắn không nên bắt đầu chơi với một cây đàn guitar chuyên nghiệp, và rằng cần phải cung cấp một nhạc cụ, bên cạnh giá cả phù hợp, phải có chất lượng tốt và dễ chơi. “Tiếp thị mối quan hệ” này chắc chắn dẫn đến việc bán các mẫu đàn chuyên nghiệp cho một số người mới bắt đầu, những người đã quen và tin tưởng thương hiệu Ramírez.
Tầm nhìn này đã thúc đẩy ông, trong năm 1986, thiết kế một dây chuyền sản xuất đàn dành cho người mới bắt đầu học, được sản xuất độc quyền bởi Ramírez, với sự lựa chọn đặc biệt về gỗ và các tiêu chuẩn chế tác nghiêm ngặt. Dòng này đã được chào đón trên thị trường, như một điểm khởi đầu tốt để hướng tới việc sử dụng chuyên nghiệp. Sau đó, trùng hợp với những thay đổi trong các mẫu chuyên nghiệp, José Enrique đã thiết kế một dòng đàn học sinh khác, kinh tế hơn dòng trước, có tên là “R”, dựa trên nền tảng của mẫu chuyên nghiệp C86.
AMALIA RAMÍREZ
Là người gốc Madrid, Amalia bắt đầu học nghề làm guitar trong xưởng dưới sự hướng dẫn của cha cô (José Ramírez III) vào năm 1976. Cô rời xưởng đàn trong vài năm, và sau đó quay lại chỉ để giúp anh trai Jose Ramírez IV, trong việc tái cấu trúc và quản lý cửa hàng, và để mang lại một diện mạo mới cho doanh nghiệp gia đình.
Công việc được phân bổ đồng đều giữa hai người. José Enrique chủ yếu tập trung là việc ở xưởng đàn trong khi Amalia hướng theo khía cạnh thương mại. Amalia cũng chế tạo guitar sau khi thành lập lại xưởng ở General Margallo.
Sự thay đổi thực sự xảy ra vào đầu năm 1993 khi họ quay trở lại phác thảo ban đầu là giảm tải công xưởng và sản xuất hạn chế. “Hôm nay, tất cả các cây đàn guitar chuyên nghiệp của chúng tôi đã được bán hết. Chúng có thể được mua tại cửa hàng của chúng tôi ở Madrid hoặc thông qua mạng lưới các nhà phân phối rộng khắp thế giới của chúng tôi”. Vào mùa hè năm 1995, cửa hàng chuyển từ số 2 Concepción Jerónima, đến số 8 phố La Paz, rất gần cửa hàng cũ.
Sau cái chết của anh trai vào tháng 6 năm 2000, Amalia Ramírez tiếp quản công việc kinh doanh, phân chia thời gian làm việc giữa xưởng, văn phòng và cửa hàng. Cô cũng kiểm tra những cây đàn được sản xuất trong xưởng, cả trong và sau khi kết thúc quá trình sản xuất.
Một trách nhiệm quan trọng đối với Amalia là phát triển và giám sát việc học việc của những người con của anh trai quá cố của cô, Cristina và José Enrique, cả hai đều rất tự hào về việc học làm guitar và điều hành công việc kinh doanh của gia đình.
José Enrique, đã kết hợp học nghề Luthier với nghề Luật của mình, và Cristina, đang áp dụng những kỹ năng được đào tạo và kinh nghiệm của cô với tư cách là Nhà thiết kế đồ họa, Nhà báo và Kỹ thuật viên âm thanh vì lợi ích kinh doanh của gia đình. Cùng với sự cố vấn của Amalia, họ sẽ tiếp tục triều đại Ramírez của các nhà sản xuất guitar, chứng minh rằng chất lượng và giá trị của Ramírez Sound huyền thoại sẽ tiếp tục.
Kể từ khi tiếp quản công việc kinh doanh, Amalia đã áp dụng một cách tiếp cận điều tra dữ liệu đối với việc chế tạo đàn guitar, cô bắt đầu với các phân tích khác nhau về khuôn mẫu và khung nan của các cây đàn guitar, một số dựa trên tiêu chuẩn vàng, một lộ trình mà cô ấy chỉ mới bắt đầu triển khai gần đây. Công việc diễn ra chậm chạp, không chỉ vì mỗi cuộc điều tra đòi hỏi sự đầu tư lớn về mặt thời gian, mà còn vì cô ấy phải kết hợp nó với việc điều hành tất cả các bộ phận khác của doanh nghiệp. Cô đã thiết kế một số mẫu đàn khác nhau, bao gồm serie SP, là một cây đàn trung gian giữa sinh viên và các mẫu chuyên nghiệp, cũng như hai mẫu khác nhau để kỷ niệm 125 năm thành lập công ty Ramírez. Đầu tiên là cây đàn guitar Anniversary, một cây đàn guitar Phiên bản Giới hạn Chuyên nghiệp, trong đó chỉ 125 chiếc sẽ được sản xuất và một mẫu dành cho sinh viên, Cây đàn guitar 125 năm, được sản xuất trong khoảng thời gian giới hạn 5 năm, từ tháng 1 năm 2007 đến tháng 12 năm 2011.
CRISTINA AND JOSÉ ENRIQUE RAMÍREZ
Cách đây rất lâu, một nhà sản xuất đàn guitar đã hỏi Cristina “Làm thế nào mà cha của bạn xoay sở để giúp hai bạn tiếp tục với nghề truyền thống? Con trai tôi không muốn nối nghiệp, thích đi theo một con đường khác ”. Câu trả lời chỉ có thể là cung cấp quyền tự do lựa chọn. José Ramírez IV không bao giờ gây áp lực để bốn người con của mình tiếp tục làm nghề. Ngược lại, ông khuyến khích họ học và nghiên cứu các ngành khác. Ông muốn họ chọn từ một vị trí của tri thức, từ trái tim và thông qua tự do. Vì vậy, mặc dù chỉ có hai người trong số những người con tiếp bước ông nhưng các con của ông là Cristina, Almudena, José Enrique và Javier đều ngưỡng mộ và vô cùng kính trọng công việc của cha mình. Chỉ có Javier, người bắt đầu làm việc trong xưởng cùng với người anh em song sinh José Enrique, sau đó quyết định chọn một con đường khác và tiếp nối truyền thống gia đình bên ngoại – nghề dược. Almudena, một nhà tâm lý học chuyên nghiệp vẫn phải hoàn thành cây đàn đầu tiên của mình.
José Enrique và Cristina đã cảm nhận được sự kêu gọi của nghề truyền thống từ khi họ còn rất nhỏ. Tình yêu âm nhạc và cây đàn guitar được thổi bùng trong suốt những buổi sum họp của gia đình, là nền tảng sinh sôi nảy nở đến đỉnh điểm trong sự lựa chọn cuộc sống của họ. José Enrique kết hợp học nghề làm đàn guitar với bằng Luật của mình và Cristina là nhà thiết kế đồ họa, nhà báo, kỹ thuật viên âm thanh và đang học guitar tại Nhạc viện với Ana Jenaro. Hiện cô đang học kỹ thuật làm đàn guitar từ anh trai mình. Cả hai đều điều hành các lĩnh vực kinh doanh khác nhau, José Enrique là người đứng đầu xưởng đàn và thực hiện các nghiên cứu và thử nghiệm mới, trong khi Cristina điều hành mảng thương mại và phát triển dự án. Các mẫu guitar mới là thành quả của tinh thần đồng đội giữa Amalia, Cristina và José Enrique.
Hiện tại, họ đang tập trung vào hai lĩnh vực, một là tiếp tục với nghiên cứu của Amalia Ramírez với mẫu đàn “Auditorio” để đạt được khả năng trình diễn tốt hơn mà không làm mất chất lượng âm thanh đặc trưng của hãng đàn, và hai là hướng về quá khứ trong các nhạc cụ tuyệt vời của họ – ông cố José Ramírez I và ông cố Manuel Ramírez, khám phá lại các kỹ thuật chế tác cũ như keo tự nhiên và vecni.
Mục tiêu của Ramírez Guitars là lắng nghe các nghệ sĩ guitar và thông qua đó, họ phát triển và phát triển cây đàn. Lắng nghe là yếu tố cơ bản của nghề làm đàn và nhờ đó, Ramírez Guitars đã đạt được dấu mốc kỷ niệm hơn 137 năm lịch sử, họ có ý định tiếp tục nghiên cứu và tạo ra các mẫu đàn mới cho thời đại mới và âm nhạc mới.
Leave a Reply